Tạ Chí Nghị đỏ mặt, lùi lại một bước, rồi nói: “Tôi vẫn đang nghỉ dưỡng thương, mọi người đều đang làm việc, tôi ở một mình trong ký túc xá cũng khá buồn chán, nghe nói hôm nay cô đưa Bản Đắng về nhà, để tôi đi cùng cô. Lúc về chỉ có mình cô là con gái, không an toàn lắm, tôi đi theo cũng có người chăm sóc cô.”
Không ngờ Tạ Chí Nghị lại chu đáo như vậy, còn nghĩ đến chuyện này, ngay cả Ôn Túc Túc cũng không nghĩ đến chuyện mình quay về thế nào.
Nhưng như vậy cũng tốt, Ôn Túc Túc cười với Tạ Chí Nghị: “Vậy được, thế chúng ta cùng đi.”
“Ừm.” Tạ Chí Nghị thấy Ôn Túc Túc cười, anh ấy không kìm được nở nụ cười theo.
Trên xe bò, Hoàng Xuân Cúc đỡ Bản Đắng, đang định rảnh tay ra kéo Ôn Túc Túc một cái, Ôn Túc Túc quá yếu ớt, không trèo lên xe bò được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây