Tôn Cảnh Phát nghe Hoắc Ôn Nam nói vậy, biết Hoắc Ôn Nam đang mỉa mai anh ta can thiệp quá nhiều, một Trung đoàn 1 không chịu xây đập chứa nước còn chưa đủ, đến cả Trung đoàn 2 đến Trung đoàn 4 cũng theo anh ta không chịu xây hồ chứa nước.
Đúng là ông ta đã bàn bạc với mấy Trung đoàn trưởng kia rồi. Nhưng Tôn Cảnh Phát không cảm thấy mình sai, gì mà năm nay sẽ có lũ lụt, là chuyện vô căn cứ, anh ta ngăn cản hành động này thì đã sao? Bây giờ mùa vụ bận rộn, chẳng lẽ bọn họ không nên làm nhiều hơn để đóng góp lương thực cho đất nước à?
Còn có người nói anh ta vì bất hòa với Khương Hòa Bình, nên cố ý không hợp tác, vậy thì sai rồi. Anh ta bất hòa với Khương Hòa Bình là một chuyện, xây dựng đập chứa nước lại là chuyện khác, nếu anh ta cảm thấy năm nay có dấu hiệu lũ lụt, thì cho dù Hoắc Ôn Nam không lên tiếng, anh ta cũng sẽ tự mình tổ chức xây dựng đập chứa nước.
Tôn Cảnh Phát cười cười: “Nói vậy cũng không đúng, tôi chỉ phân tích quan điểm của mình với các Trung đoàn trưởng thôi, còn họ rốt cuộc phải làm thế nào, chẳng phải là do họ tự quyết định sao? Ôn Nam à, với tư cách là cấp dưới cũ của ông nội cậu, năm xưa tôi với bố cậu cũng từng chung một đội, theo bối phận, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng chú, với tư cách là chú, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, đừng lo chuyện bao đồng rồi toi công, sản lượng của Trung đoàn 5 các cậu không tăng lên, đến lúc đó Khương Hòa Bình sẽ không nghe lời cậu như bây giờ đâu.”
“Rảnh thì thay tôi gửi lời hỏi thăm ông nội và bố cậu, tôi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây