“Tôi có việc phải đến trung đoàn 4 một chuyến, chắc phải đi mấy ngày, nếu cô muốn tránh mặt tôi, từ ngày mai có thể tiếp tục đến nhà Đại đội trưởng Chu ăn cơm.” Hoắc Ôn Nam nói, anh nói xong, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Ôn Túc Túc, không hề rời đi.
Ôn Túc Túc vẫn mặc chiếc váy sáng nay, mái tóc trước đó xõa tung giờ đã được buộc thành đuôi ngựa, trông càng thêm năng động xinh đẹp, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Nghe thấy Hoắc Ôn Nam nói phải đến trung đoàn 4, còn phải đi mấy ngày, cô hơikinh ngạc, sau đó nở một nụ cười chân thành, nhìn Hoắc Ôn Nam, nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh không biết đâu, cơm ở nhà ăn thật sự không thể so sánh với cơm do chị Nguyệt Phân nấu.”
Hoắc Ôn Nam: “...”
Đối với Ôn Túc Túc mà nói, việc Hoắc Ôn Nam phải đi công tác vào lúc này, thật sự là một chuyện tốt, dù là đối với cô hay đối với Hoắc Ôn Nam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây