Bản Đắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại nhìn Ôn Túc Túc, gật đầu thật mạnh, nói: “Chị ơi, em nhớ rồi.”
Có bố bên cạnh, cậu bé sẽ không sợ gì nữa.
“Ngoan lắm.” Ôn Túc Túc gật đầu, từ lúc phẫu thuật, cô đã nhìn ra, Bản Đắng thực chất là một đứa trẻ nhạy cảm, bề ngoài cậu bé tỏ ra kiên cường, không hay khóc, những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, lại càng khiến người ta đau lòng.
Hoắc Ôn Nam đứng bên cạnh, cũng nghe Ôn Túc Túc kể chuyện cho Bản Đắng. Anh đương nhiên biết người chết sẽ không biến thành sao, nhưng anh hiểu ý định của Ôn Túc Túc, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng hơn vài phần.
Nhưng cách xưng hô của Bản Đắng với Ôn Túc Túc khiến anh nhíu mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây