“Có, yên tâm đi, trong lòng tôi đã có manh mối rồi.”
Tần Thanh Man nói lời này không chỉ để xoa dịu Phương Lỗ thôi, mà cô thật sự đã có một ít suy đoán, chỉ đợi đến trời sáng đi xác minh. Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong ngày là có thể lấy vàng trở về huyện thành.
“Đồng chí Tần, hôm nay cảm ơn đồng chí rất nhiều.”
Phương Lỗ trịnh trọng bắt tay Tần Thanh Man, lắc mạnh rồi quay về lều thu xếp.
Về phần ăn uống, lương khô bọn họ mang đi lần này không nhiều, một hồi còn phải phân phát cho dân làng, thay vì nhàn rỗi đói bụng, thà làm nhiều việc còn hơn, bận rộn thì sẽ không cảm thấy mình đói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây