“Anh về ngủ đi, thức dậy sẽ tỉnh táo hơn, sẽ không dễ quên đồ đạc, đây là lời dặn của Thanh Man, anh phải nghe lời.” Hoàng Uyển Thanh sợ anh ấy cứ kiên quyết, lập tức lấy Tần Thanh Man ra nói.
“Được rồi, anh biết rồi, anh về ngủ, sáu giờ rưỡi qua đây.”
Hoàng Hải Quân đành xoa đầu Hoàng Uyển Thanh, cũng không đợi cô ấy vào nhà, cầm đèn pin quay người về chỗ các thanh niên trí thức.
Hoàng Uyển Thanh nhìn bóng lưng anh ấy càng đi xa, cô ấy mỉm cười, rồi mới hài lòng vào nhà.
Vào nhà, Hoàng Uyển Thanh cố giữ im lặng để không quấy rầy giấc ngủ của Tần Thanh Man và Sở Sở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây