“Cô dựa vào đâu mà nghi ngờ?”
Cao Diệp Phương vừa tim đập thình thịch vừa kiên quyết phản bác lại, đồng thời mặt đỏ bừng sau khi bị sỉ nhục.
“Cao Diệp Phương, tôi nhớ đêm ngày 29 năm ngoái cô trở về ký túc xá, trên cổ đều là... ừm... vài dấu vết.” Người nói chuyện cuối cùng cũng chen ra khỏi đám đông, đứng ở trước mặt Cao Diệp Phương.
Nhìn thấy người nọ, Cao Diệp Phương khẽ run lên: “Cô đang nói bậy gì thế?”
“Sao tôi lại nói bậy? Không phải đêm đó cô nửa đêm mới về ký túc xá à? Người khác có thể không biết, cô ngủ cạnh tôi, đánh thức tôi, sao tôi lại không biết cô về khi nào?” Thôi Tú Tú bất mãn nhìn Cao Diệp Phương, cô ta không hề nói dối một lời nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây