“Cút cút cút, cậu tưởng rằng tôi cho không cậu à, không cầm phiếu lương thực tên nhóc cậu cũng đừng mơ lấy được thứ gì.” Hoàng Hưng Nghiệp không nhịn được đuổi Vệ Lăng đi, bản thân thì vác cái muôi sắt to quay lại nhà ăn, tiện thể đến nhà kho xem một chút.
Buổi chiều lúc tan làm, Hoàng Hưng Nghiệp đã vác một túi gạo nếp để lên xe của Vệ Lăng.
“Nhiều vậy sao?” Vệ Lăng cũng không ngờ tới Hoàng Hưng Nghiệp có thể chia cho hắn nhiều gạo nếp như vậy.
“Cân rồi, năm mươi ký, gạo nếp để trong kho vẫn luôn không đụng tới, còn lại không ít, chia cho cậu nhiêu đây chỉ là hạt cát trong sa mạc.” Hoàng Hưng Nghiệp hài lòng nhận lấy phiếu lương thực năm mươi ký từ trong tay Vệ Lăng.
Phiếu lương thực này lát nữa ông ấy cần phải đi giao cho bộ phận hậu cần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây