Bình thường Tần Thanh Man chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt của người khác, trừ khi ánh mắt đó có ý xấu. Cho nên khi ánh mắt của Ngô Vệ Dân rơi xuống người cô, cô lập tức nhận ra. Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Ngô Vệ Dân, Tần Thanh Man khẽ nhíu mày.
Chớ thấy đám người Ngô Vệ Dân trông thân là người nhưng hành xử lại như chó vậy thôi chứ thật ra ở trong mắt Tần Thanh Man, bọn chúng chẳng che giấu được chút gì cả.
Tần Thanh Man liếc một cái đã nhìn ra được nhân phẩm của bốn người này, thậm chí cô còn nhìn ra được sau lưng bọn họ có chỗ dựa.
Nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế là cô bình tĩnh chuyển mắt đi.
Sau đó thấy được vẻ lo lắng ẩn trong mắt thím Quế Anh, cô dắt theo Sở Sở cảm ơn chồng của thím Vân. Nếu không có ông ấy có lòng cho hai chị em quá giang một đoạn thì chắc cô với Sở Sở phải đi ít nhất bốn mươi năm mươi phút mới tới được nông trường Hồng Kỳ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây