Sơn Oa Tử không ngờ một cái bánh lớn như vậy đập lên đầu cậu ấy, cậu ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngây người tại chỗ.
Vui vẻ và kích động khiến cậu ấy không biết biểu đạt thế nào.
Tần Thanh Man thoáng nhìn đã biết Sơn Oa Tử không biết làm sao, cười nói một câu: “Sơn Oa Tử, không phải dượng cháu nể tình ông cháu mới nói vậy, mà là cháu vốn là hạt giống tốt để làm lính.”
“Cảm...cảm ơn dượng, cảm ơn cô Thanh Man.”
Sơn Oa Tử hồi thần dưới sự nhắc nhở của Tần Thanh Man, sau đó vội vàng khiêng tủ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây