Vệ Lăng ôn hòa gật đầu với Sơn Oa Tử, mặc nhận xưng hô của thiếu niên.
Trong thôn là như vậy, sống cùng một thôn, rất nhiều gia đình đều bà con với nhau, có lẽ là người thân trong ba đời, có lẽ đã quá năm đời, nhưng sống trong cùng một thôn, nhà nào cũng sẽ dựa theo vai vế xưng hô.
Sơn Oa Tử gọi Vệ Lăng là dượng vẫn được coi là tốt, thậm chí còn có người già sáu bảy mươi tuổi gọi Tần Thanh Man một tiếng cô, hoặc bác.
Ngay cả đứa trẻ nhỏ như Sở Sở cũng có cháu chắt.
“A Lăng, đây là chú An Khang.” Tần Thanh Man nhìn Trịnh An Khang đứng ở cổng nhìn mình và Vệ Lăng, chủ động giới thiệu ông ấy với Vệ Lăng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây