“Vợ à, anh có quan hệ khá nhạt nhòa với gia đình, sau này chúng ta có thể se sống ở vùng đất này rất nhiều năm, em hối hận không?” Vệ Lăng thả len trong tay xuống, nắm tay của Tần Thanh Man.
Vợ tốt bụng xinh đẹp bao nhiêu, hắn sẽ cảm thấy thiếu nợ bấy nhiêu.
“Ngốc.” Tần Thanh Man lườm Vệ Lăng, vươn ra một ngón tay mảnh khảnh chọc chọc trán của hắn, nói: “Em vốn là người vùng này, vùng đất này sinh ra em, nuôi em, sao em có thể ghét bỏ được.”
Tuy mùa đông ở nơi này kéo dài lại rét buốt, nhưng sau khi khai xuân vạn vật thức tỉnh, tuyệt đối có cảnh xinh đẹp nhất.
Tần Thanh Man sớm đã biết được cái phồn hoa của sau này không cảm thấy mình ấm ức, cô thích mảnh đất này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây