Viên Hướng Dương thậm chí còn mang theo một chút khát khao, “Lão Vệ, đồn Kháo Sơn rất tốt, phong cảnh đẹp, người dân cũng thành thật chất phác, một điểm quan trọng hơn nữa là người quản lý của bọn họ khá tốt, kiểm soát nghiêm ngặt, không có chuyện lung tung rối loạn gì xảy ra cả, nếu không phải cha mẹ không nỡ xa quê thì tôi cũng muốn để bọn họ chuyển đến đồn Kháo Sơn, ở gần tôi, cũng tiện cho tôi chăm sóc bọn họ.”
“Đúng vậy, cả đại đội Hồng Kỳ thì đồn Kháo Sơn là nơi có dân phong tốt nhất.”
Đỗ Hoành Nghị tán thành với lời của Viên Hướng Dương.
Tả Cao Bằng cũng như có điều suy nghĩ, “Lão Vệ này, đầu xuân sang năm chúng tôi tới giúp cậu dựng nhà, lúc cậu dựng nhà nhớ giữ lại cho tôi một chỗ ở xung quanh nhá, đợi sau này tôi kết hôn rồi cũng dựng một cái ở bên cạnh nhà cậu, mọi người ở cùng cũng tiện quan tâm lẫn nhau hơn.”
Vừa nghe thấy Tả Cao Bằng nói như vậy, không chỉ có Vệ Lăng nhìn anh ấy, mà đến cả Đỗ Hoành Nghị và Viên Hướng Dương cũng nhìn chằm chằm vào Tả Cao Bằng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây