“Xin hãy nén bi thương.”
Nhìn dòng người ra vào linh đường, đầu óc Vân Y mờ mịt.
Đây là tình huống gì vậy?
Còn chưa kịp làm rõ tình hình, một cô gái mặc áo sơ mi kẻ caro đã tiến đến trước mặt cô, cúi người xuống mỉa mai: “Sở Vân Y, lần này thì không còn ai bảo vệ mày nữa rồi, những ngày tháng tốt đẹp của mày đã chấm dứt rồi.”
Vân Y ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ người kia là ai, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, thân thể không tự chủ được mà ngã xuống.
“Mau gọi người tới, Vân Y ngất rồi.”
“Thật là nghiệp chướng, ông cụ Sở tốt như vậy, sao lại nói đi là đi, để lại một mình Vân Y, sau này biết phải làm sao?”
Tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã xuyên không!
Lần này xuyên thành cô bé “não yêu đương” trùng tên với mình, hơn nữa còn xuyên đến thời đại mà cha mẹ kiếp trước sinh ra, cái thời mà “gọi người phải hét, giao thông đi bộ, mua đồ phải dùng phiếu“.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô thử dùng ý niệm liên hệ với không gian của mình, kết quả không cảm nhận được gì cả, xem ra thật sự là dùng cơ duyên tùy thân đổi lấy sự sống lại của kiếp này.
Nghĩ đến việc mấy ngày trước nguyên chủ không những nhường công việc mà mẹ nuôi để lại cho em gái của người mình thích là Tôn Hiểu Yến, mà còn bị lừa gạt đăng ký, một tuần sau sẽ phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Lúc đi mua sắm đồ đạc lại còn phát hiện ra Tôn Thụy Minh - người luôn nói thích mình lén lút hẹn hò với cô gái khác!
Mà cô gái kia không phải ai khác, chính là Tô Ái Ngọc, người luôn ra sức thuyết phục mình xuống nông thôn, cũng là em họ xa của Tôn Thụy Minh.
Nghe lén được cuộc đối thoại của bọn họ, mới biết cả nhà họ Tôn vẫn luôn tính kế cô.
Nguyên chủ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, cũng không có dũng khí vạch mặt Tôn Thụy Minh, thất hồn lạc phách trở về nhà.
Nhưng còn chưa kịp vào cửa, đã có người báo tin, ông nội cô trên đường về Bắc Kinh đã gặp chuyện, đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Khi cô chạy đến, bác sĩ phụ trách cấp cứu vừa hay đi ra: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vết thương quá nặng, hãy để người nhà vào gặp mặt lần cuối.”
Nguyên chủ như phát điên lao vào, nhìn thấy ông cụ Sở toàn thân đầy máu, sợ đến run rẩy cả người, nước mắt lập tức làm mờ tầm nhìn: “Ông nội, ông bị làm sao vậy?”
Ánh mắt ông cụ tràn đầy sự không nỡ: “Đừng khóc, sau này phải... tự... chăm... sóc... bản thân.”
Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải nguyên chủ ở gần, thì đã không nghe rõ ông đang nói gì.
Ông cụ muốn giơ tay lên xoa đầu cháu gái, nhưng thử mấy lần đều không được.
Cả đời hành nghề y, biết mình không còn nhiều thời gian, nên cũng không cố chấp nữa, mở miệng dặn dò: “Trong phòng... ông... dưới giường có ngăn bí mật, sau này... có... việc... hãy tìm nhà họ Hoa.”
Nguyên chủ biết lần này ông nội ra ngoài là để chữa bệnh cho con trai của một người bạn thân của ông cụ Hoa.
Nghe ông nội dặn dò, cô sợ hãi không thôi: “Ông nội, ông đừng dọa cháu.”
Ông cụ Sở biết cháu gái mình ngoại trừ chuyện của Tôn Thụy Minh là hồ đồ, còn lại đều rất tốt, cố gắng nói từng chữ một: “Tôn Thụy... Minh, không... phải... người... tốt.”
Nguyên chủ biết chuyện của cô và Tôn Thụy Minh là một nỗi lo trong lòng ông nội, vội vàng gật đầu đảm bảo: “Ông yên tâm, cháu sẽ không bị anh ta dắt mũi nữa, anh ta không xứng.”
Nghe được lời của cháu gái, trên mặt ông cụ tràn đầy vẻ vui mừng.
Nghĩ đến hôn ước đã định từ bé, lại nghĩ đến sự ghét bỏ của con dâu cả nhà họ Tần đối với cháu gái, ông không muốn làm cháu gái mình phải chịu thiệt, dùng hết sức lực cuối cùng: “Nhà họ Tần... sau này, cứ coi như xã giao bình thường đi.”
Nguyên chủ vốn cũng không thích con trai út của phòng lớn nhà họ Tần là Tần Giang Huy, sảng khoái gật đầu đồng ý với ông nội.