Nghe được lời nói kiên định lại bá đạo như vậy, trong lòng Giang Nguyệt Vi rất xúc động, tầm mắt cô quan sát anh, dáng người anh rất được, cơ bắp ở cánh tay nổi lên, ngực rộng lớn rắn chắc, cơ thể cường tráng, đường cong cơ thể co rút ở eo, vẽ ra một đường cong quyến rũ.
Ừm, khiến người ta rất thèm.
Dường như anh cảm nhận được sự xúc động của cô, Tưởng Chính Hoa hơi cúi đầu tới gần mặt cô, nhìn ánh sáng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt mịn màng của cô rồi mỉm cười: “Cho nên Giang Nguyệt Vi, nếu đã đồng bệnh tương liên chi bằng đầu gối má kề, kết hôn với tôi?”
Anh dựa rất gần, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, khẽ thổi bay những sợi tóc mai của cô, Giang Nguyệt Vi ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt đó vừa sâu vừa sắc, trong mắt đen kịt lại sáng ngời giống như một tia sáng trong đêm tối, lại giống như bình minh sau đêm khuya.
Tuy cô không biết cuộc sống hôn nhân sắp tới sẽ thế nào, nhưng vừa nghĩ đến những gì anh vừa nói cô đã rất xúc động liền bất chấp: “Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây