Mã Ái Vân cũng duỗi cổ xem có phải Chung Bảo Ý hay không, nhưng lập tức bị Tưởng Chính Hoa kéo lại, anh cũng không ngạc nhiên, năm nay đã là năm tám mươi sáu, chắc chắn là Chung Bảo Ý đã được thả, có điều không ngờ lại trùng hợp gặp ở đây: “Không đâu, có lẽ đúng rồi.”
Giang Nguyệt Vi nhớ lại dáng vẻ Chung Bảo Ý mà vừa rồi bất cẩn đụng phải, có lẽ vì cô ta ăn mặc kín mít, làm người khác hoàn toàn nhận không ra.
Cô cười khẽ, thì thầm nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Mã Ái Vân hừ một tiếng, ban đầu mọi người không biết chuyện của Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong, nhưng thời gian dần trôi, người trong đội đương nhiên sẽ đoán ra được, cho nên những người đó luôn không ngừng lén bàn tán về Chính Hoa và nhà họ Tưởng.
Lần nào bà nhớ đến chuyện này cũng tức, không nhịn được mà nói: “Chẳng trách vừa rồi mẹ vừa xuống xe lửa mắt phải đã giật liên tục, thì ra gặp sao chổi, lát nữa về nhà chúng ta phải bước qua chậu than mới được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây