Mấy năm nay cha luôn giúp anh chăm con, tóc đã bạc hết, hai vợ chồng già còn phải ở riêng hai nơi nhiều năm, anh ta cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ chuyện hôn nhân của họ đã vào quỹ đạo, đây là lúc để ông đi ra ngoài chơi thả lỏng một chút.
Thật ra Tưởng Phúc Dân kỳ cũng muốn đi, nhưng vẫn còn lo lắng cho thằng Ba, với lại ở đây ông có nhiều bạn già, rảnh rỗi sẽ cùng nhau uống chút rượu, qua bên kia có gì mà làm: “Còn Đa Đa nữa đó, mấy con không thể lo liệu xuể đâu.”
Giang Nguyệt Vi cũng không biết rốt cuộc cha đang lo lắng điều gì, con cháu đều có phúc của chúng, bây giờ cuộc sống của Tưởng Chính Quang đã đi vào quỹ đạo, ông nên đi ra ngoài thăm thú: “Cha, chuyện này cha đừng lo lắng, chờ qua năm mới công xã sẽ mở nhà trẻ, đến lúc đó lại đưa Đa Đa và Nha Nha đi nhà trẻ là được.”
Giáo dục ở quê vẫn lạc hậu hơn ở thành phố nhiều, Giang Nguyệt Vi không biết bên công xã đến giờ còn chưa có nhà trẻ, đến tận hôm qua khi cô đi cùng Tưởng Chính Hoa đến thăm hỏi lãnh đạo công xã mới được biết đến tháng sáu năm nay nhà trẻ ở công xã mới được mở, đến lúc đó lại cho hai đứa bé nhỏ nhất đi học nhà trẻ, tối đón về tiệm là được.
“Nếu như cha sang mà cảm thấy bên kia không hợp, chúng ta về lại cũng được.” Cô nói tiếp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây