Quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, làm thế nào cô cũng coi như không thân, không hài lòng!
Lý Mỹ Ngọc nghiến răng: “Giang Nguyệt Vi, đã năm năm rồi, con còn nắm chặt chuyện trước kia không buông, bây giờ cha mẹ đã ăn năn khép nép đến đây gặp con, thế mà con chẳng nói được một lời hay nào, con có còn lương tâm không?”
Bọn họ nói những lời này trước mặt đám trẻ làm Tưởng Chính Hoa không vui, anh đi lên nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Thím, thím nói vậy không đúng rồi, không phải mấy người làm gì chúng tôi cũng phải phối hợp, nếu hôm nay mấy người vui, muốn đến liếc nhìn chúng tôi một cái, ngày mai mấy người không vui, lại muốn đá văng chúng tôi ra, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải phối hợp với mấy người nữa à?”
Giang Hướng Quân vội nói: “Không đâu, chúng tôi chỉ nhìn hai cháu, nhìn xong sẽ đi.”
Giang Nguyệt Vi đã sớm không còn tình cảm với họ, cũng không muốn hai con đứng đây giao lưu tình cảm ông cháu với họ, huống hồ cô không biết sau này họ sẽ mượn chuyện này làm gì: “Không cần, nếu lúc trước đã quyết định cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm đến cùng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây