Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền kinh ngạc, bất giác vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nhận thấy họ đang ở trong phòng riêng anh lập tức nhìn cô nói: “Em lúc nào cũng chỉ ba giây, em phải lấy lương tâm để nói chuyện chứ.”
Khóe môi Giang Nguyệt Vi nhếch lên: “Đàn ông ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu đi xuống rồi, nên em nói là chuyện sau khi anh ba mươi lăm tuổi.”
Tưởng Chính Hoa cảm thấy những lời này thật nhảm nhí, anh cũng coi như ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh cảm thấy cơ thể mình rất tốt, đều bốn lần một tuần, thể trạng này của anh cho dù sau này sáu bảy mươi tuổi cũng không vấn đề gì, để chứng minh mình có năng lực, buổi tối sau khi về nhà trực tiếp lăn qua lăn lại cả đêm.
Chiều hôm sau, sau khi Mã Ái Vân về đến nhà thì gọi điện lại, bà nói với Giang Nguyện Vi là đã đến cửa tiệm của công xã, nhưng có thể là do muốn ăn Tết nên việc kinh doanh trong cửa tiệm vẫn rất tốt, Chính Quang và Tưởng Phúc Dân cũng bận đến mức không tới được.
Giang Nguyệt Vi hỏi bà: “Mẹ có gặp Từ Đình không? Cô ấy thế nào rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây