Con không có làm sai, sao lại phải xin lỗi? Sao mẹ ngang ngược thế?”
“Tao ngang ngược? Mày không thể sinh đã là sai rồi! Mày thấy tao ngang ngược chỗ nào?” Lý Mỹ Ngọc cũng không quan tâm sát vách có người hay không liền la lên: “Giang Nguyệt Vi, hai ngày trước mày cũng không có như vậy, mày không cần náo loạn nữa, nếu cầm giấy chứng nhận, mày có thể vĩnh viễn không thể quay đầu lại.”
Những người khác của nhà họ Giang nghe được động tĩnh cũng đều chạy ra, nhìn thấy hai người ở trong viện tranh chấp, Giang Hướng Quân vội hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Lý Mỹ Ngọc gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ vào Giang Nguyệt Vi tức giận nói: “Xem đứa con gái hỗn láo của ông này, lúc trước gạt chúng ta để trở về ký đơn ly hôn với Hà Hiểu Phong! Nó ấy, sắp ly hôn rồi!”
Dứt lời, giống như thời gian bị ngưng lại, không khí trong nháy mắt liền an tĩnh lại, mấy người kia nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Giang Nguyệt Hà biết hai ngày trước chị cô có ý định ly hôn còn cảm thấy cao hứng, nhưng lại lo lắng khi chị cô trở về đấy, nhà họ Hạ lại muốn thay đổi quyết định, không nghĩ tới chị ấy lại thật sự ly hôn, thật sự là điều đáng mừng!
Giang Hướng Quân cũng có chút mơ hồ, lúc trước khi đứa con gái lớn của ông ta trở về, cả nhà bọn họ đều đã nói xong hết, cũng cầm phương thuốc cổ truyền đưa sang bên ấy rồi, tại sao lần này trở về, giấy ly hôn cũng đã ký?
Ông ta cau mày, trầm giọng hỏi Giang Nguyệt Vi: “Sao lại thế này, sao con lại đột nhiên ký đơn ly hôn? Chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói với chúng ta?”
Giang Tinh Quốc vốn không muốn nói chuyện vì đây là quyết định của em gái nhưng vợ anh ta ở phía sau chọc anh ta một cái, anh ta đành phải nói: “Đúng vậy, Nguyệt Vi, lúc trước em về nhà, mẹ không phải đã nói hết với em rồi sao? Sao chuyện ly hôn lớn như vậy mà em cũng không nói với cả nhà một tiếng?”
Giang Nguyệt Vi nghe bọn họ oán giận, cười lạnh hỏi lại: “Nếu tôi nói với các người, các người sẽ đồng ý cho tôi ly hôn sao?”
Lần này cô quyết định không mẹ con, gia đình gì hết, làm gì có gia đình nào thấy con gái mình ly hôn lại không hỏi han an ủi, chỉ có gia đình cô mới làm như thế, chỉ có gia đình cô mới oán giận tại sao lại đạp đổ bát cơm của họ.
Lý Mỹ Ngọc lập tức trừng mắt, tức giận nói: “Tao không đồng ý, tao thấy đầu óc mày thật sự có vấn đề rồi, lại còn muốn làm gì thì làm, bản thân không thể sống một mình mà dám ly hôn, ly hôn rồi ai dám lấy mày nữa, chuyện mất mặt xấu hổ như vậy sao mày còn có mặt mũi mà làm ra được?”
Giang Nguyệt Vi nghe những lời này của bà ta, đôi mắt đỏ bừng, cô cố gắng đè nén khí huyết cuồn cuộn từ đáy lòng, tránh không để cho mình tức giận, Giang Nguyệt Hà thấy tình thế vô cùng không ổn, rất nhanh giành nói tiếp nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, ly hôn thì sao, chị con cũng không phải giết người, sao lại mất mặt hay xấu hổ gia đình được?”
“Hơn nữa, bây giờ là thời đại mới, hôn nhân tự do, chị gái sống không tốt muốn ly hôn thì đó là đi theo chính sách của quốc gia, mẹ sao có thể nói chính sách của quốc gia mất mặt chứ? Cái này nếu để cho người khác nghe được, khẳng định sẽ phải đi tố cáo chúng ta.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì sững sờ, Nguyệt Hà cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, vậy mà dưới tình huống này, cô bé lại có thể nói giúp cô từ góc độ này …
Ánh mắt cô ửng đỏ, nếu kiếp trước nghe lời Nguyệt Hà, ly hôn sớm hơn một chút, giải thoát sớm một chút, có phải cô sẽ có kết cục khác không?
Lý Mỹ Ngọc nghe không hiểu con gái nhỏ nói cái gì mà tự do hôn nhân, đó đều là chó má, bà ta chỉ biết, ly hôn chính là đồ thần kinh, đồ ngu si, tự biến mình trở nên rẻ mạt, chính là đồ rách nát, Giang Nguyệt Vi còn không thể sinh, vậy thì càng rẻ mạt hơn.