Lúc này, Tưởng Thanh Ngạn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình, trái tim nhỏ đập thình thịch, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Giang Nguyệt Vi cũng lười chờ, trực tiếp nhìn cô Dương: “Cô Dương, cô nói đi.”
Bất kể nói cái gì cô ấy có thể chịu đựng được. Cô Dương liền nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Hai đứa nhỏ này đi, gần đây mang đồ chơi và kẹo đến trường, đương nhiên trường học cũng không phải không cho mang những thứ này, nhưng bọn chúng không phải dùng để chơi hoặc dùng để ăn, mà là dùng để cho thuê và bán.”
Giang Nguyệt Vi vừa nghe, ngây ngẩn cả người, vừa rồi thầy giáo nói cái gì? Hai đứa bọn nó cho thuê đồ chơi và bán kẹo?
Cô Dương nhìn thấy vẻ mặt trố mắt của Giang Nguyệt Vi, cũng không nhịn được muốn cười: “Không chỉ có cái này, chúng tôi phát hiện, gần đây bạn Thanh Ngạn hình như luyện chữ cho các bạn nhỏ khác, đương nhiên cũng là loại thu phí.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây