“Con hiện tại sẽ không tin vào số mệnh nữa.” Giang Nguyệt Vi đã không muốn giải thích với bà ta vấn đề có thể sinh hay không. Chỉ từng bước từng bước tới gần Lý Mỹ Ngọc, giọng nói lạnh lùng: “Lúc trước mọi người đều nói số con tốt, cho nên mới có thể gả cho Hà Hiểu Phong, vậy tại sao số con tốt như vậy còn muốn bởi vì lý do không thể sinh mà bắt con phải ly hôn?”
“Điều kiện của Hà Hiểu Phong đúng là rất tốt, nhưng điều kiện của anh ta có tốt hơn nữa thì có liên quan gì đến con, tất cả những điều tốt đẹp, nhưng cái hay cái tốt, anh ta đều đem cho nhà họ Hạ, con dâu như con làm trâu làm ngựa cho bọn họ nửa điểm cũng không được hưởng thụ những điều đó, loại đàn ông này bây giờ có cho con cũng không cần.”
Lý Mỹ Ngọc bị thái độ đúng lý hợp tình này của cô làm cho tức giận đến muốn hôn mê bất tỉnh. Từ sau khi con trai bị thương què chân, cuộc sống của nhà họ Giang có bao nhiêu khổ cực chỉ có bà ta biết, cả ngày bọn họ bị người khác đồng tình, sau lưng lại trở thành đề tài nói chuyện của người khác, bị người khác xem thường, thật vất vả chịu đựng đến khi con trai kết hôn, con gái lớn cũng gả cho người có điều kiện tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện khiến bà cảm thấy ông trời thật bất công.
Một người phụ nữ không thể sinh, còn muốn ly hôn, hai điểm này cũng đủ để người khác chỉ trỏ, đủ để làm đề tài cho họ mấy tháng, bà không muốn trở lại những ngày bị người khác đồng tình, bị người ta nghị luận sau lưng, bị người ta khinh thường như trước kia.
Giang Nguyệt Vi nghe nói như thế liền biết, chỉ cần nói với bọn họ chuyện ly hôn sẽ có kết quả như vậy, bọn họ cũng không quan tâm mình sống có tốt hay không, cũng không hỏi mình có bị ủy khuất hay không, cũng sẽ không đứng về một phía với cô, dù sao thì thứ bọn họ quan tâm chỉ có mặt mũi, làm mất mặt mũi là không được phép! Còn con mình có hạnh phúc hay không cũng mặc kệ.
Bây giờ cô cảm thấy không muốn cãi nhau với Lý Mỹ Ngọc nữa, có cãi cũng vậy, bà ta luôn coi con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi, luôn nghĩ loại chuyện ly hôn này nếu ở nông thôn, trong mắt những người như bọn họ chính là một chuyện mất mặt, xấu hổ, tranh luận hay giải thích nữa cũng không thay đổi được suy nghĩ thâm căn cố đế (cổ hủ) này, cô đã từng giải thích những đó là cô ở kiếp trước.
Giang Nguyệt Vi hít một sâu một hơi, nhớ tới lời Lý Mỹ Ngọc lúc trước lúc nào cũng khuyên cô đừng ly hôn, lạnh nhạt nói: “Cho dù người khác nghị luận thì thế nào, nhịn một chút là qua, dù sao mấy lời đó cũng không làm mất miếng thịt nào, đây là lời lúc trước mẹ khuyên con, muốn con đừng ly hôn nên đã nói với con. Vậy hôm nay, con sẽ dùng chính câu này để khuyên mẹ.”
“Con......” Lý Mỹ Ngọc bị lời này của cô làm nghẹn họng, trước kia bà ta quả thật đã nói như vậy, nhưng bây giờ với lúc ấy có chỗ nào giống nhau sao?
Nhất thời tìm không ra lời để phản bác cô, Lý Mỹ Ngọc một hơi ở trong lồng ngực đảo quanh, nghẹn đến trong lòng bà ta cũng hoảng hốt: “Mẹ nói như vậy là vì muốn tốt cho mày, bây giờ mày nói như thế với mẹ mà được hả? Ý mẹ nói lúc đó và bây giờ có chỗ nào giống nhau!”
Nói xong, bà ta trực tiếp kéo Giang Nguyệt Vi ra ngoài: “Mẹ mặc kệ mày nghĩ như thế nào, bây giờ mẹ sẽ đưa mày đến nhà họ Hà, chúng ta nói rõ ràng với nhà bọn họ, nói xin lỗi, mày không thể ly hôn!”
Dưới chân Giang Nguyệt Vi lảo đảo bị kéo ra sân, cô giãy dụa, hung hăng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay của mình, nghiến răng nghiến lợi hô: “Con đã ký đơn ly hôn, việc này đã định, con sẽ không cùng mẹ trở về xin lỗi bất cứ ai ở nhà họ Hạ.