Khi về đến nhà, sắc trời đã tối, người nhà họ Giang đều ở nhà chính, Nguyệt Hà đang thu dọn bát đũa, Lý Mỹ Ngọc, anh trai cùng chị dâu không biết đang nói đến chuyện gì, trên mặt mấy người đều mang theo ý cười.
Nghe được động tĩnh, mấy người đều giương mắt nhìn qua, Lý Mỹ Ngọc nhìn cô đột nhiên trở về nhà mà không biết tại sao, trong lòng liền lộp bộp một chút: “Con như thế nào lại trở về đây? Hiểu Phong đâu, không cùng con trở về sao?”
Giang Nguyệt Vi không định trả lời bà ta, mang sách buổi chiều mới mua trở về phòng.
Lý Mỹ Ngọc nhìn cô không nói tiếng nào liền rời đi, lúc này đứng dậy theo cô vào phòng: “Mẹ đang hỏi con đấy, sao lại không để ý đến người khác nói thế hả? Hiểu Phong vì sao không trở về cùng con.”
Giang Nguyệt Vi nhét sách vào tủ quần áo, chỉ thản nhiên nói: “Anh ta nói buổi sáng đã đến rồi nên sẽ không đến nữa.”
Chính là bởi vì như vậy, Lý Mỹ Ngọc mới nghĩ rằng buổi tối bọn họ sẽ cùng nhau tới, hiện tại nhìn thấy Giang Nguyệt Vi một mình trở về, trong lòng liền cảm thấy không yên tâm, nhân tiện nói: “Ngày mai con trở về, đưa chồng con tới nhà mình chơi đi, mẹ cùng cha con có chuyện muốn nói với nó, mà cũng không phải chuyện gì to tát, là chuyện của hai đứa con thôi.”
Giang Nguyệt Vi biết mình không có khả năng mời Hà Hiểu Phong đến nhà họ Giang, Hà Hiểu Phong cũng sẽ không có khả năng đồng ý đến, hiện tại chuyện ly hôn đã tiến hành được một nửa, tiền cũng đã tới tay một nửa, cô cũng không muốn tiếp tục diễn trò gạt Lý Mỹ Ngọc, nói thẳng: “Không cần mời, hai người bọn con hôm nay đều ký tên trên đơn ly hôn, giấy ly hôn anh ta cũng nộp lên rồi, sau này anh ta sẽ không đến nữa đâu.”
Lời của cô vừa dứt, Lý Mỹ Ngọc cảm giác mặt bà ta giống như là bị ăn một cái tát, lỗ tai vẫn còn ong ong, cảm thấy không nghe rõ lời cô nói, liền hỏi lại: “Con vừa nói cái gì?”
Giang Nguyệt Vi nhìn phản ứng của bà ta, liền đem chuyện đã ký đơn ly hôn thuật lại một lần nữa: “Nói đơn giản chính là con sắp ly hôn, cho nên sau này chúng ta cũng không cần mời anh ta đến nhà chơi làm gì.”
Lý Mỹ Ngọc nghe cô nói xong sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, ánh mắt lửa giận hung hăng trừng cô: “Giang Nguyệt Vi, sao con lại không nghe lời mẹ? Hay là con đã điên rồi? Lúc trước chúng ta đều cảm thấy rất tốt, tại sao con đột nhiên muốn ký đơn? Tại sao lại phải ly hôn?”
Giang Nguyệt Vi nghe bà ta tức giận buông lời quở trách, trong lòng bình tĩnh lạ thường, đời trước cô nghe lời, cố gắng lấy lòng chồng và mẹ chồng, nhưng kết quả thì sao?
Một thân thanh danh không tốt thì không nói, khi ly hôn, đến một phân tiền cũng không lấy được, cuối cùng còn đem chính mạng mình bồi táng theo, đời này nếu còn nghe lời của bà ta, vậy cô sống lại một đời còn có ý nghĩa gì?
“Con không có điên. Con rất bình thường.”
Cô nhàn nhạt nhìn người đàn bà đang ở trước mặt, giọng nói kiên định: “Con đã suy nghĩ rất rõ ràng, cho tới nay không phải con muốn ly hôn, mà là Hà Hiểu Phong cố ý muốn ly hôn, nếu đã như vậy, con đây cũng sẽ không ủy khuất cầu toàn làm trâu làm ngựa cho bọn họ. Con không muốn suốt ngày bị cả nhà họ coi thường, sống không bằng một đứa giúp việc.”
Rõ ràng mọi chuyện đều đã quyết định xong, hiện tại cô đột nhiên tự làm theo ý mình thay đổi quyết định, quả thực là tùy hứng hồ nháo, Lý Mỹ Ngọc sắp bị cô làm cho tức chết, khuôn mặt bà ta đỏ lên, lúc này rống lên: “Giang Nguyệt Vi, con nghĩ cũng đừng nghĩ đến, phụ nữ cho tới bây giờ đều là gả gà theo gà gả chó theo chó (kiểu gả đâu theo đấy), con thậm chí còn không thể sinh, đây là mệnh, con phải nhận, nếu bây giờ ly hôn, còn có thể đi đâu tìm một người đàn ông có điều kiện tốt như Hà Hiểu Phong?”