Lý Mỹ Ngọc cắn môi, không nói gì nữa, trực tiếp theo ông rời đi.
Mã Ái Vân không biết sau lưng mình có hai đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, trong tiệm mấy ngày liền khai trương rất thuận lợi, cho nên bà rất yên tâm gọi điện cho Giang Nguyệt Vi, nói cho cô nghe thu nhập của mấy ngày nay, lại tính thu nhập của tháng sau, tổng kết lợi nhuận có thể hơn một trăm.
Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không có nhiều kỳ vọng đối với quán ở công xã này, nhưng nghe bà nói xong cũng cảm thấy khá ổn, bởi vì lần này cô chỉ ra tiền, những thứ khác toàn bộ đều là mấy người nhà họ Tưởng phụ trách, nghĩ đến số lượng khách ở công xã ít, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không yêu cầu gì nhiều, sau khi trừ đi tiền vốn quyết định chỉ lấy hai phần lợi nhuận, phần còn lại thì do mấy người họ tự mình chia.
Tiệm bên công xã không bận rộn bằng bên thành thị, cho nên cả ngày không dùng đến nhiều người, mọi người phân công hợp tác, một ngày chỉ cần hai người đến làm là được, chuyện bên này bận rộn xong rồi, Mã Ái Vân cũng ngồi xe lửa quay về giúp Giang Nguyệt Vi trông con.
Đã ngồi hai chuyến xe lửa, Mã Ái Vân vô cùng quen thuộc quá trình ngồi xe, cho nên lần này sau khi Tưởng Chính Quang đưa bà đến xe lửa, cũng không cần người khác chăm sóc, một mình bà yên ổn ngồi xe về đến trạm xe lửa thành thị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây