Giang Nguyệt Vi thấy bàn chân nhỏ của cậu nhóc có mấy cái dấu răng nho nhỏ, xem dáng vẻ có lẽ cắn đau thật, lúc này mới bế cậu qua dỗ dành, lại không hài lòng nhìn người đàn ông của mình một cái: “Người ta vẫn còn là con nít mà, bị đau tất nhiên là sẽ bật khóc rồi, anh đừng có dọa nạt người ta.”
Tưởng Chính Hoa vươn tay lau nước mắt cho đứa nhỏ: “Đừng khóc nữa, con còn biết tự mình mang vớ, đợi sau này ba dạy con mang như thế nào nhé.”
Tưởng Thanh Ngạn đương nhiên không biết ba mẹ đang nói cái gì, chân nhỏ của cậu còn đang đau, bây giờ trên mặt vẫn còn rưng rưng, oan ức nằm trong lòng mẹ khóc.
Giang Nguyệt Vi dỗ dành một lúc, sau đó mang lại giày cho cậu sau khi để cậu ngồi vào xe tập đi, lúc này mới không khóc nữa.
Ngày hôm sau, điện thoại mới được trang bị trong nhà đã reo, Giang Nguyệt Vi tưởng rằng là nhà họ Tưởng gọi đến, nhưng không ngờ đến lại là Tống Hồng Tinh, Tống Hồng Tinh trong điện thoại nói hai người đàn ông đó lại đến rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây