Nhìn tới đây, cô ta đột nhiên hơi ưu thương, ngôi nhà này có cô ta hay không đã không còn quan trọng nữa, không có cô ta ở đây, bọn họ vẫn sẽ sống tốt như trước kia.
Cô thở ra một hơi, đè nén luồng đau thương đột nhiên dâng lên đó, cũng rất nhanh đã đến nhà chính rồi.
Trên bàn vẫn còn cơm trưa bọn họ mới ăn ban nãy, mặc dù đã nguội rồi, nhưng bên cạnh có nồi có than lửa, cho nên Mã Ái Vân đang hâm đồ ăn cho ba đứa nhỏ ăn, ba đứa ngồi trên bàn vừa ăn vừa tố cáo nhà họ Lưu với Mã Ái Vân, còn nói sau này sẽ không đến nhà bà ngoại nữa.
Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, cũng không dự định nói liền bây giờ, chỉ đợi cô ta cùng mấy đứa nhỏ ăn xong, đợi mẹ anh ta đưa con ra ngoài rồi mới nhìn cô ta hỏi: “Cô có điều kiện gì?”
Lưu Thải Nga nhìn anh ta: “Anh trả lời một câu hỏi của em trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây