Tưởng Chính Hoa khẽ nhướng mày: “Người đàn ông của em làm việc có chừng mực, chưa bao giờ làm chuyện xấu.”
Giang Nguyệt Vi ôm cánh tay anh: “Vậy được, anh nghe ngóng tình hình của những người kia giúp em để trong lòng em chắc chắn là sẽ được chọn, nếu không cứ chờ như vậy em cũng sốt ruột không biết khi nào có kết quả, về em sẽ mời anh ăn cơm.”
Dường như mỗi ngày hai người đều ở nhà ăn cơm cùng nhau nên Tưởng Chính Hoa cũng không thèm: “Anh không cần ăn cơm, nếu sau này em trở thành người phụ nữ giàu có ở thành phố của chúng ta thì hãy bao nuôi anh là được rồi.”
Giang Nguyệt Vi nghe giọng điệu của anh như vậy liền trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh có tay có chân cũng có lương, cần gì em bao nuôi anh chứ?”
Tưởng Chính Hoa rất tự tin: “Bởi vì anh sống tốt đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây