Căn nhà kia là Tôn Thục Mẫn thuê, mặc dù không biết cô ta thuê trong bao lâu, nhưng sau này cửa hàng của cô ta chắc chắn sẽ không mở được nữa, mà có mở thì cũng không có khách, đến lúc đó cô ta có thể sẽ phải chuyển nhượng.
Giang Nguyệt Vi muốn thuê căn nhà bên đó, đến lúc thì lại tạo ra chút việc kinh doanh khác, trong lòng nghĩ như vậy, buổi tối về nhà cơm nước xong, cô liền đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Tưởng Chính Hoa.
Hiện tại hai đứa nhỏ cũng đã sáu tháng, mấy ngày trước đã có thể hàm hồ không rõ kêu “ma ma”, nhưng hai tiểu tử này thế nào cũng nhất quyết không muốn gọi cha, vì thế mà Tưởng Chính Hoa rất không vui, cảm thấy đứa nhỏ quá không công bằng, cho nên gần đây buổi tối khi trở về, anh đều không ngại phiền toái mệt mỏi cả ngày mà dạy hai đứa nhỏ làm sao gọi cha.
Nhưng, tất nhiên, hai đứa nhỏ căn bản nghe không hiểu lời của anh, cho nên một chút hiệu quả cũng không có, lúc này anh nghe được câu hỏi của Giang Nguyệt Vi, vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô: “Em còn muốn mở quán mì nữa sao?”
“Không phải.” Giang Nguyệt Vi sẽ không mở một tiệm mì Phúc Tâm nào ở đối diện nữa, không cần thiết, cô tuy rằng muốn mua nhưng làm cái gì còn chưa nghĩ ra: “Đến lúc đó em thấy, Tôn Thục Mẫn có khả năng sẽ vội vã ra tay, cho nên em muốn mua trước rồi nói sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây