Nghe xong đối thoại, Giang Nguyệt Vi dường như đã nghĩ thông suốt những hành động của Tôn Thục Mẫn trước đó là vì cái gì, cô ta bán sủi cảo là bán hàng không tốt, trách không được gần đây lại giảm giá xuống, trách không được gần đây lại không mua thịt ở trạm thực phẩm gần đây, nhất định là đi chỗ khác mua thịt không tốt sợ bị phát hiện cho nên mới bỏ gần tìm xa.
Mặc dù bây giờ mọi người rất nhiều người đều ăn không đủ no, có một miếng ăn là được, đối với an toàn vệ sinh cũng không có khái niệm gì, nhưng lá gan của cô ta cũng quá lớn đi, cũng dám làm loại ra loại chuyện này. Quả thực đây là không muốn kinh doanh cửa hàng nữa.
Mã Ái Vân nghe vậy thiếu chút nữa đã cười rộ lên, nhưng lúc này bà lại không thể biểu hiện ra ngoài quá mức, lập tức cố gắng nhịn xuống, vội vội vàng vàng lôi kéo Giang Nguyệt Vi cố gắng chen vào, một lát sau hai người mới chen lên được phía trước. Cuối cùng cũng nhìn rõ.
Giang Nguyệt Vi nhìn thấy Tôn Thục Mẫn và bà Vương đứng ở đó, sắc mặt cả hai người đều trắng bệch, bên cạnh bọn họ ngoại trừ hai cảnh sát ra, còn có một người mặc đồng phục công nhân màu xanh lam, mặt sau áo của anh ta còn viết chữ “Cục quản lý giám sát an toàn thực phẩm”, cũng có hai người mặc đồng phục công nhân màu xanh lam khác đang kiểm tra đồ trong bếp.
Tôn Thục Mẫn bây giờ đang bị dọa sợ, buổi sáng cửa hàng cô ta buôn bán rất tốt, khách bên ngoài cũng xếp đầy ra, ai ngờ, đang làm thì cảnh sát không biết từ đâu đến, đột nhiên dẫn người của cục thực phẩm tới cửa nói sủi cảo của cô ta có vấn đề, có người ăn vào ói ra, có người đau bụng đi ngoài, bây giờ phải chuyền nước trong bệnh viện, muốn cửa hàng của cô ta phải đóng cửa để phối hợp với bọn họ cùng điều tra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây