Tưởng Chính Hoa đang định nói chuyện thì thấy Tưởng Thanh Ngạn lại muốn khóc, chỉ có thể bế cậu bé lên nằm sắp trên bụng mình, qua một lúc mới nói: “Đừng thuê nhà nữa, chúng ta mua nhà nhé?”
Giang Nguyệt Vi nghe xong thì khẽ trừng mắt: “Mua?”
Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng vậy, dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn chưa có nhà của mình, chi bằng mua đi, nhà ở gần Nhân Hoa, có lẽ chúng ta mua nổi, nếu như không đủ tiền, anh sẽ đi vay.”
Anh nói xong, vỗ vỗ mông nhóc con trong lòng, chuyển mắt thấy em gái trên giường cũng sắp nhăn mặt nhếch mép khóc, thế là lại ôm cô bé lên, mỗi bên một đứa ôm trong lòng, tình cảnh vô cùng ấp áp thoải mái.
Giang Nguyệt Vi hơi kích động, cách Nhân Hoa không xa là khu dân cư, hơn nữa cách tòa nhà bách hóa cũng gần hơn, cô tính tiền ngân hàng trong tay mình, khoảng hơn hai nghìn đồng, nếu như thực sự mua cũng không thiếu bao nhiêu tiền!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây