Chuyện bảo mẫu mấy ngày liên tiếp tạm thời cũng đã xong, Tưởng Chính Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao kỳ nghỉ của anh đã sắp kết thúc, sau này thời gian ở nhà cũng sẽ rất ít, thời gian có thể nhìn thấy con nhỏ cũng có hạn, nghĩ đến đây, ngay lập tức anh quay đầu đến nhìn hai đứa nhỏ.
Bọn chúng giờ đây đã được hơn nửa tháng, đường nét càng ngày càng rõ ràng, ngũ quan trên mặt cũng có thể nhìn ra được bóng dáng của Giang Nguyệt Vi và anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn đỏ như trước, bắt đầu phát triển theo hướng trắng hồng, trên người thơm ngát, còn mềm nhũn, cả ngày anh đều hận không thể ẵm đến đêm.
Anh đưa tay ẵm bé gái lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé kia một cái, cảm thấy hài lòng nói: “Chờ các con lớn hơn một chút, anh sẽ dẫn bọn chúng đến đơn vị, để cho bọn chúng xem anh huấn luyện như thế nào, không có việc gì thì cũng học hai chiêu, giúp cơ thể khỏe mạnh.”
Giang Nguyệt Vi nghe xong lời này, nhịn không được bật cười nói: “Anh đứa anh trai là được rồi, em gái không cần đi, tránh cho tính cách giống như con trai.”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Da giống nam sinh cũng không sao, như vậy mới không ai dám ức hiếp con nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây