Bạch Linh thầm hừ lạnh trong lòng, cô ta chẳng thèm miếng ăn miễn phí, ai biết thứ đó được làm từ nguyên liệu gì. Có điều bị mọi người nói như vậy, cô ta cũng khó chịu: “Tôi nói vậy là vì tốt cho các cô. Miễn phí gì chứ, cẩn thận ăn xong lăn đùng ra ốm.”
Nếu là thời điểm khác, Giang Nguyệt Vi chẳng thèm để bụng những lời tào lao của Bạch Linh. Có điều bây giờ cô còn chưa khai trương cửa hàng đã bị đặt điều nói xấu, đây là vấn đề liên quan đến chữ tín của cửa hàng, cô nhìn Bạch Linh, cười lạnh: “Miệng cô thối vậy, vừa mở miệng đã bôi nhọ người khác? Chẳng lẽ buổi sáng cô chưa đánh răng à? Tại sao cô chưa bị mùi thối bốc ra từ miệng mà lăn đùng ra ốm đi?”
Bạch Linh nghe vậy thì tái mặt, còn chưa lên tiếng đã bị Giang Nguyệt Vi chặn họng: “Nếu cô chướng tai gai mắt tôi mời họ ăn mì, thế thì cô cũng mời mọi người một bữa đi.”
Diệp Lâm ngứa mắt tính cách của Bạch Linh đã lâu, bèn hùa theo: “Đúng vậy, học kỳ một mọi người mua cơm, rửa bát giúp cô bao nhiêu lần, chi bằng cô mời chúng tôi ăn một bữa trước đi.”
Học kỳ một, mọi người thương cô ta ít tuổi nhất nên đều giúp đỡ cô ta. Ai ngờ lâu dần, cô ta coi đó là lẽ đương nhiên, bây giờ còn đá đểu Giang Nguyệt Vi chỉ vì việc cỏn con là cô không muốn giường dưới cho cô ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây