Tôi phải đến cửa hàng kiểm tra xem trang trí như nào, chi bằng hẹn bà buổi chiều nhé? Chiều nay tôi đi tìm bà, dù sao nhà chúng ta cũng khá gần nhau mà.”
“Trần Tố Phân” nghe mà giận sôi máu, không hiểu sao bà ta luôn có cảm giác đến cả ông trời cũng giúp đỡ Giang Nguyệt Vi. Bà ta không thể để Mã Ái Vân đến nhà tìm mình, bèn nói: “Không được, đợi mấy hôm nữa đi. Tôi vừa mới về, nhà chủ còn nhiều việc cần tôi làm. Chắc mấy hôm nữa tôi không rảnh đâu, đợi khi nào có thời gian thì tôi tìm bà nhé.”
Dứt lời, bà ta lấy một lọ rau ngâm đưa cho Mã Ái Vân: “Đây là thức ăn khai vị mà tôi làm, có vị chua cay, chẳng phải bà nói dạo này con dâu bà thích ăn món này sao? Bà cầm đi.”
Mã Ái Vân đau đầu, bà không thích thiếu nợ người ta, cũng không thích nhận đồ của người khác. Có điều Trần Tố Phân thường xuyên tặng quà cho bà, bà ta nhiệt tình đến mức bà không chịu nổi. Bà nở nụ cười, đẩy lọ rau về phía đối phương: “Cái này tôi không nhận được, tôi làm một lọ cho con dâu, con bé cũng ăn rồi.”
Lại bị từ chối thêm lần nữa, “Trần Tố Phân” cũng biết có chừng mực, nếu bà ta nằng nặc đòi tặng quà thì sẽ rất dễ bị nghi ngờ. Vậy nên bà ta lập tức cất lọ rau ngâm đi, tủm tỉm cười nói: “Tôi biết bà không nhận mà, chỉ mời khách sáo thôi, bà đừng cười tôi nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây