Những lời mẹ Lưu thốt ra đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Chính Hoa. Anh giận dữ nhìn mẹ Lưu: “Đó là bởi chúng tôi kịp thời phát hiện ra âm mưu của cô ta. Nếu chúng tôi không phát hiện thì người xảy ra chuyện bây giờ chính là Nguyệt Vi, Lưu Thải Nga chắc chắn sẽ bị xử bắn!”
Mẹ Lưu bị thái độ hung dữ của Tưởng Chính Hoa làm cho sợ chết khiếp, sửng sốt một lúc lâu mới quay sang nhìn Tưởng Chính Quang đứng ở đằng kia. Bà ta nói bằng giọng run run: “Chính Quang à, Thải Nga là vợ của con, cũng là mẹ của ba đứa con của con, Nha Nha chưa tròn một tuổi. Tại sao con cũng nhẫn tâm không nói đỡ cho con bé một câu?”
Từ lần đầu tiên biết Lưu Thải Nga có ý tưởng đưa con cho gia đình khác làm con nuôi, Tưởng Chính Quang đã hết lời khuyên nhủ cô ta. Tưởng Chính Quang cứ ngỡ Lưu Thải Nga đã từ bỏ ý định đó, nào ngờ cô ta vẫn âm thầm lên kế hoạch. Cô ta che giấu tâm tư của mình, từ từ thực hiện kế hoạch đến bước này, nếu mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó thuận lợi như những gì cô ta mong muốn thì không biết sau này cô ta còn làm ra những việc gì nữa.
Tưởng Chính Quang hít một hơi, nhìn mẹ Lưu: “Mẹ, việc này chỉ có thể trách Thải Nga. Trước kia con đã từng khuyên can cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe lời con. Bây giờ xảy ra chuyện, cô ấy làm sai thì phải chịu trách nhiệm, chỉ cần cô ấy ăn năn hối cải thì không phải ngồi tù lâu đâu, cứ để cô ấy ở trong đó, ngẫm nghĩ cho tỉnh người.”
Mẹ Lưu không ngờ Tưởng Chính Quang lại từ chối một cách dứt khoát như thế. Nhưng bà ta nào quan tâm nhiều đến thế, thấy Tưởng Chính Quang không giúp đỡ mà còn tán thành việc Thải Nga bị giam giữ, bà ta nổi cơn tam bành: “Nếu con còn gọi mẹ một tiếng mẹ thì đáng lẽ con nên nghe lời mẹ mà giúp Thải Nga. Con không thể ích kỷ, chỉ vun vén cho bản thân như vậy được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây