Hết thời gian ở cữ, mẹ sợ cô ta ngủ không ngon, hầu hết mấy đứa nhỏ đều ngủ với mẹ. Bây giờ quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như là do mẹ giặt, nếu con không tin thì cứ hỏi chị dâu Cả mà xem.”
Tống Xuân Ninh nghĩ ngợi một lát, quả đúng như những gì Mã Ái Vân nói. Hồi sinh Nha Nha, Lưu Thải Nga không có sữa, ban đêm Nha Nha quấy khóc quá khiến cô ta bực bội, mắng chửi đứa bé nhiều đến nỗi bọn họ cũng nghe thấy. Mã Ái Vân sợ cô ta không chăm được con nên khi hết thời gian ở cữ, bà thường xuyên bế đứa bé về chỗ mình. Kể cả với hai người con gái còn lại của cô ta cũng vậy, có cái gì tốt bà đều chia cho chúng, nào có ghét bỏ cơ chứ?
Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Ghét đâu mà ghét, có cái gì tốt mẹ đều chia đều cho các cháu, có việc thì cũng chia đều cho mấy đứa nhỏ cùng nhau làm. Có chăng là cô ta ghét chính con gái của mình ấy nhỉ?”
Mã Ái Vân sa sầm mặt: “Mọi người đều là phụ nữ, con cái là máu thịt từ chính cơ thể mình, chúng ta không thương con thì ai thương con? Cô ta thì ngược lại, không cần con mình, lại còn muốn đưa cho người khác. Nếu không có các con, mẹ đoán có lẽ cô ta còn định tặng con cho người ngoài.”
Nghe bà nói vậy, Giang Nguyệt Vi bỗng cảm thấy rất có khả năng này. Dù không có cô, có lẽ Lưu Thải Nga vẫn giữ khư khư suy nghĩ đó. Cô không thể hiểu được Lưu Thải Nga, cũng không biết rốt cuộc Lưu Thải Nga yêu thương con hay căm hận con. Nếu Lưu Thải Nga căm hận con gái mình, nào có chuyện cô ta chọn gia đình có điều kiện tốt như gia đình cô để gửi làm con nuôi. Còn nếu bảo cô ta yêu thương con, nhưng cô ta lại làm ra loại hành động quá quắt với con gái. Cô ta đúng là kẻ điên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây