Em đã bảo là em ăn linh tinh bị đau bụng chứ có chuyện gì đâu? Bây giờ em đau bụng muốn chết, anh đừng làm phiền nữa, không thể đợi lát nữa em ra ngoài rồi nói chuyện sau được à?”
Tưởng Chính Quang nghe giọng nói mệt lử lả của Lưu Thải Nga, không giống giả vờ nên đành nói: “Được, vậy anh đứng bên ngoài chờ em.”
Tưởng Chính Quang không đi, cứ đứng bên ngoài chờ Lưu Thải Nga. Lưu Thải Nga cũng bó tay, lát sau cô ta đành phải thò mặt ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn vẻ mặt sa sầm của người đàn ông, cô ta lên tiếng bằng giọng lạnh nhạt: “Bụng em khó chịu, bây giờ muốn đi bệnh viện, có chuyện gì thì đợi em về rồi nói sau.”
Lưu Thải Nga nói rồi đi về phòng, Tưởng Chính Quang vừa đuổi theo cô ta vừa nói: “Em trả lời thành thật cho anh, rốt cuộc gói thuốc mà ban nãy em đổ vào bát canh là thuốc bổ gì? Anh nhớ rõ phòng chúng ta không có thuốc bổ, trước kia em cũng chưa từng mua thuốc bổ lần nào.”
Lưu Thải Nga không hiểu tại sao bỗng dưng Tưởng Chính Quang một mực phải hỏi vấn đề này. Bây giờ cô ta đau bụng, chẳng còn hơi sức đâu để ý đến anh ta, lập tức đi về căn phòng của họ. Lúc về đến tận phòng, cô ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tưởng Chính Quang.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây