Cô ta lập tức nói: “Không cần phải làm vậy đâu, chút chuyện cỏn con này nói với anh ấy làm gì. Đừng làm mất hòa khí giữa hai anh em chú, tôi không truy cứu sự việc ngày hôm nay nữa.”
Cô ta vừa nói xong thì nghe thấy giọng của Mã Ái Vân vọng lại từ ngoài sân: “Vợ thằng Ba đâu, múc mỗi bát canh thôi mà sao lâu như vậy? Có cần mẹ giúp không?”
Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa liếc xéo Lưu Thải Nga rồi dửng dưng nói: “Cô bưng canh lên trước đi, mấy đứa nhỏ muốn ăn canh rồi.”
Nếu cứ đà này thì ngay cả Mã Ái Vân cũng sẽ biết chuyện, Lưu Thải Nga không còn cách nào khác, đành gồng mình bưng khay ra ngoài.
Đợi cô ta đi rồi, Giang Nguyệt Vi chẳng còn lòng dạ nào ăn canh. Cô và chồng chầm chậm rời khỏi phòng bếp, nhớ lại động tác ăn canh dứt khoát vừa rồi của Lưu Thải Nga, giọng cô hơi run: “Có khi nào chúng ta hiểu làm chị ấy không? Ngộ nhỡ thứ chị ấy đổ vào thật sự là thuốc bổ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây