Bỗng nhiên anh sực nhớ ra một vấn đề khác, nghiêm mặt lại: “Trong vòng một tháng này, có tên con trai nào lén gửi thư tình cho em không?”
Giang Nguyệt Vi bị câu hỏi của anh làm cho dở khóc dở cười: “Anh yên tâm đi, làm gì có ai. Ngày đầu nhập học, em đã giới thiệu với mọi người là em đã kết hôn, nào có ai vấn vương, viết thư tình cho một người đã kết hôn như em chứ? Với lại, chẳng lẽ em không phải là một người phụ nữ đúng mực sao? Nếu có người gửi thư tình cho em, chắc chắn em sẽ từ chối, trong bụng em còn có một đứa nhỏ mà.”
Nào có chuyện Tưởng Chính Hoa không tin tưởng cô, nhưng hắn không yên tâm về những người đàn ông trong trường học. Suy cho cùng thì anh cũng là đàn ông, hiểu đàn ông hơn cả, có những gã thấy sắc là nảy lòng tham. Cơ mà được nghe cô cam đoan như vậy, anh vẫn rất vui: “Anh sợ có kẻ bám riết lấy em không tha.”
Giang Nguyệt Vi cười: “Không mà, đâu đâu trong trường học cũng tràn ngập tinh thần học tập, em chưa thấy người nào yêu đương.”
Tưởng Chính Hoa không phản bác, đỡ cô lên xe. Anh đỗ xe ở một chỗ vắng người qua lại, lúc lên xe, thừa dịp không ai chú ý, anh duỗi tay sờ bụng cô. Bây giờ thai nhi sắp được ba tháng nhưng bụng cô vẫn rất phẳng, anh xoa xoa thêm chút nữa thì bàn tay bắt đầu làm càn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây