Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi chốc lát rồi lắc đầu: “Khó khăn lắm em mới thi đỗ. Mong ngóng bao lâu nay mới chờ được đến ngày này, cớ sao phải gác lại?”
Nếu là bình thường thì chắc chắn Tưởng Chính Hoa đã chiều theo ý cô ngay tắp lự, nhưng hôm nay anh hơi do dự: “Ban nãy em nôn hết thức ăn, mà trường học ở xa như thế, lại còn đông người như vậy, anh không ở bên cạnh thì ai chăm sóc em, anh không yên tâm.”
Giang Nguyệt Vi cũng biết phụ nữ mang thai đôi lúc sẽ khó chịu trong người, nhưng bây giờ cô mới mang thai, không biết tình huống của bản thân như nào. Nếu đã báo danh rồi, cô vẫn muốn đi học: “Bây giờ em mới mang thai, em cũng không biết tình trạng sức khỏe của mình sẽ ra sao. Chi bằng cứ đi học đã, đến lúc đó nếu em cảm thấy sức khỏe của mình không ổn thì sẽ tạm nghỉ học.”
Tưởng Chính Hoa không thuyết phục được cô thay đổi quyết định, lại nhớ đến dáng vẻ chờ mong tháng ngày được học tập của cô, anh đành đồng ý: “Hay là ngày mai anh gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ đến đây giúp đỡ?”
Giang Nguyệt Vi biết anh lo lắng cho mình, thế nhưng cô cảm thấy giai đoạn bây giờ thật sự chưa cần thiết. Cô nhìn người đàn ông ấy, cười: “Hiện tại chưa cần gấp. Em ở trọ trong trường, mẹ đến cũng không thể vào trường chăm sóc em được. Nếu em thật sự tạm nghỉ học thì lúc ấy hẵng gọi mẹ đến giúp đỡ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây