Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Tưởng Chính Hoa nhìn thức ăn chưa kịp dọn dẹp trên mặt bàn, lập tức lên tiếng: “Vừa nãy em nôn hết, chắc chắn bây giờ đang đói lắm, anh đi làm ít đồ ăn cho em nhé.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy Tưởng Chính Hoa lo lắng quá mức, hình như anh nhất định phải làm một việc gì đó thì mới khiến cho bản thân anh yên tâm. Cô bèn giữ anh lại: “Đợi lát nữa hẵng ăn, bây giờ em không đói, ngộ nhỡ ăn vào lại nôn ra.”
Hiện tại Tưởng Chính Hoa cũng lo lắng đến mức hoảng sợ. Tuy rằng đã quyết định là ngày mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa nhưng tất nhiên là anh tin tưởng kết luận của bác sĩ quân y, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai chắc chắn là sự thật. Tin tức này quá đột ngột, anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, luôn cảm thấy mình phải làm gì đó thì mọi chuyện mới có tính chân thật: “Vậy em lên giường nằm đi, anh rót nước cho em.”
Lần này Giang Nguyệt Vi không từ chối nữa. Cô về giường nằm, vuốt ve bụng dưới của mình, nhoẻn miệng cười, niềm hạnh phúc vỡ òa, tràn ngập trong cõi lòng như thể ôm trọn lấy cả người cô.
Đúng vậy, cô mang thai rồi, cô sắp có con, đây là sự thật mà không phải do cô tự tưởng tượng ra, giống như những gì quyển truyện kia viết, người không thể sinh con không phải là cô mà là Hà Hiểu Phong!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây