Anh cũng chẳng ngại làm trò trước mặt vị bác sĩ, thẳng thừng ôm chầm Giang Nguyệt Vi vào lòng: “Vợ ơi, anh đây sắp được làm cha rồi!”
Ngày trước Tưởng Chính Hoa cảm thấy trẻ con thật phiền toái nên vẫn nghĩ có con cũng được, không có cũng chẳng sao. Vả lại trước kia họ đã từng thử vài lần nhưng đều không “trúng số”, vậy nên anh càng cảm thấy con cái không phải vấn đề quan trọng, tóm lại là đứa nhỏ thích đến với họ thì đến. Có điều, nào ai ngờ được đứa nhóc này lại đến với họ vào thời điểm này chứ?
Đến năm sau là anh bước sang tuổi ba mươi. Vậy là những tháng ngày cày cấy chăm bón trước đây cũng cho ra mầm non, anh không vui mới là lạ! Dẫu sao đây cũng là con ruột của anh và Giang Nguyệt Vi!
Được người đàn ông siết chặt trong vòng tay, Giang Nguyệt Vi trợn tròn mắt. Ngày trước, hồi anh còn tham gia quân đội, bọn họ ân ái mặn nồng như vậy mà cũng không mang thai, thế nên cô không bận tâm lắm. Sau khi người đàn ông quay về, cô một lòng một dạ chờ thư thông báo, khoảng thời gian không nhận được thư, cô sốt ruột những mấy ngày liền, tiếp đó cô bận rộn mua đồ đạc chờ khai giảng, một đống công việc rối như mớ bòng bong dồn lại, kết quả cuối cùng là cô quên mất kỳ kinh nguyệt của chính mình.
Hiện tại được anh ôm vào lòng, hơi ấm từ anh như thiêu đốt cô, bấy giờ cô mới chắc chắn ban nãy bác sĩ nói gì...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây