Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì giật mình sợ hãi, cô định nói gì đó nhưng cả người đã bị anh ném bổng lên trên.
Sau đó như có một con cá to lớn lắc lư cơ thể to tướng của mình lướt qua đám lục bình xanh biếc, nhanh chóng phá tan từng lớp cửa, cuối cùng đâm sâu vào trong tìm nơi ngọt lành.
Đến phút cuối, ánh mắt Giang Nguyệt Vi hơi rã rời, cô cất giọng khàn khàn nức nở nói không muốn hợp tác với anh nữa.
Tưởng Chính Hoa cười thầm trong lòng, miệng mồm người phụ nữ này giỏi lừa gạt thật, rõ ràng đã ướt nhẹp cả rồi mà miệng lưỡi còn rất cứng rắn, anh kề sát tai cô cắn nhẹ: “Đồ lừa đảo, anh không tin em đâu, trưa hôm nay em cho anh ăn nhiều món như vậy, không phải là muốn anh làm thế này sao.”
Giang Nguyệt Vi thấy không có tác dụng, cũng không thèm nói gì nữa, để mặc anh “bận rộn”, đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng báo tắt đèn của bộ đội, anh mới “hành quân lặng lẽ”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây