Nhưng đây là bệnh viện, không thể làm chút gì đó, anh chỉ có thể nhịn, trong lòng nghĩ việc này mau kết thúc đi, lúc đang định bảo cô đừng lau nữa, thì chỉ thấy cô “hì hì” cười ra tiếng.
Hai tay Giang Nguyệt Vi chống eo, liếc mắt nhìn tên đàn ông này, giọng điệu cũng vô cùng đắc ý: “Chà, Tiểu Tưởng nhà anh thức rồi kìa....”
Mặt Tưởng Chính Hoa đỏ lên, lúc nghe cô đang cười trên nỗi đau của người khác xong, cằm anh siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải tại em sao.”
Khóe miệng Giang Nguyệt Vi nhếch lên, ánh mắt hờn dỗi nhìn anh: “Lại trách em sao? Vừa nãy là ai nói muốn lau nhẹ một chút, bây giờ lại muốn trách...”
“Còn không trách em?” Tưởng Chính Hoa chưa đợi cô nói xong đã yếu ớt nói: “Hai tháng anh không gặp em, nhớ em đó, nhìn thấy em thì kìm lòng không đậu cứng lên rồi, không trách em thì trách ai?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây