Giang Nguyệt Vi cũng không biết vì sao mấy người kia vô cớ nói cô gian lận, bởi vì dù sao bọn họ cũng không thân quen, nghĩ tới nghĩ lui, có thể bởi vì cô và Hạ Đan Đan là quan hệ cạnh tranh, nếu không thì Hạ Đan Đan cũng không làm như vậy.
Hai người nói chuyện một lát cũng đã đến cổng trường, đường về nhà của mỗi người cũng không giống nhau, đến cửa Giang Nguyệt Vi và Chúc Tiểu Lan bèn tách nhau ra.
Giang Nguyệt Vi vội vàng đi đến trạm xe buýt, kết quả nhìn thoáng qua mới phát hiện chiếc xe trước đó đi qua, chiếc xe tiếp theo còn phải chờ hơn hai mươi phút, cô đang do dự có nên đi bộ đến ngã ba hay không, kết quả phát hiện anh đang lái xe chậm rãi dừng ở trước trạm.
Giang Nguyệt Vi vội vàng lên xe, vừa lên xe, anh liền nói: “Hôm nay hình như có chút muộn, anh còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì.”
Bỏ qua một chút sóng gió nhỏ vừa rồi của Hạ Đan Đan, Giang Nguyệt Vi kể chuyện về bảng điểm hôm nay và Trần Vĩ Lượng lại dạy quá giờ với anh, sau đó lấy ra bảng điểm và giải thưởng của mình, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh xem, đứng thứ hai của lớp nha, cũng là đứng thứ hai của ban khoa học xã hội, mặc dù bọn em chỉ có hai lớp mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây