Giang Nguyệt Vi nghe vậy ngẩn ra, phản ứng lại ý thức được anh lại xuyên tạc ý tứ của mình, tức giận tới mức nắm đấm trực tiếp đánh anh: “Ngày nào cũng luôn muốn mấy thứ lung tung, không đứng đắn.”
Tưởng Chính Hoa một phen đè tay cô lại, đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng nói kinh ngạc: “Em không muốn sao?”
Ánh mắt anh sáng rực, cảm giác còn nóng hơn khi so với mặt trời, Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt của anh nhìn đến mức cháy thành những đốm lửa, chỉ đành cắn răng hừ một tiếng: “Em không muốn.”
Tưởng Chính Hoa ồ một tiếng, lại cúi đầu dán đôi môi sát vào bên tai cô: “Em gạt người, vừa rồi em chắc chắn đã nghĩ đến.”
Giang Nguyệt Vi “ầm” lập tức, mặt càng thêm nóng, hết lần này tới lần khác, anh kéo giọng nói trầm thấp ở bên tai cô nỉ non: “Ngày mai cho em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây