Nhìn khuôn mặt buồn bực của cô không nói lời nào, Tưởng Chính Hoa đưa tay nhéo gò má cô một cái: “Không phải đã nói không tức giận sao? Chờ lát nữa anh đi tìm Chính Quang nói một chút, bảo cô ta mau sớm bỏ đi ý niệm này.”
Giang Nguyệt Vi cũng chưa nói tới tức giận, chỉ là cảm thấy rất buồn bực, những người này, tại sao từng người một, chỉ muốn nhớ thương đồ của người khác, Lý Mỹ Ngọc như vậy, Triệu Phượng Tiên như vậy, hiện tại ngay cả Lưu Thải Nga không quen thuộc cũng như vậy?
Cô quay qua nhìn anh, hừ một tiếng: “Em tức giận làm gì, em cũng không phải không thể sinh, hy vọng của cô ta khẳng định sẽ thành thất vọng.”
Tưởng Chính Hoa nhìn cái miệng nhỏ nhắn mất hứng của cô hơi chu lên, ghé mặt qua, hôn một cái: “Cho nên …”
Giang Nguyệt Vi hơi ngửa người ra sau: “Cho nên cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây