Giang Nguyệt Vi hơi hạ mắt xuống, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nghi hoặc: “Anh bị bệnh?”
Tưởng Chính Hoa nhìn thấy cô mặc dù không có đánh chút phấn trang điểm nào nhưng hai gò má lại phiếm hồng tựa như hoa đào mới chớm nở, liền mỉm cười nói: “Không phải anh, là em bị bệnh.”
Giang Nguyệt Vi nâng tầm mắt, khó hiểu nhìn anh. “Em không có.”
“Em có.” Tưởng Chính Hoa nhìn cô. “Giọng em đều kêu đến khàn rồi, anh mua thuốc thanh giọng cho em đấy, một hồi đi làm nhớ mang theo.”
Trong nháy mắt Giang Nguyệt Vi như nghẹn tại chỗ, phòng ở ở nông thôn cách âm rất không tốt, tối hôm qua có đôi khi cô không áp chế được âm thanh của mình, cho nên rất có thể mọi người ngủ ở cách vách đều đã nghe được động tĩnh?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây