Một tiếng “Ừ” kia tựa hồ không giống với đêm hôm trước, mềm mại đến kỳ lạ, giống như một khối mật đường, chỉ chạm một chút là ngọt ngào đến trong lòng, Tưởng Chính Hoa biết rõ rồi, hiện tại cái gì anh cũng không muốn nói, anh chỉ muốn làm.
“Không cần đợi sau này.” Anh duỗi tay ra, rất nhanh đã đem cô đang ngồi ở đầu bàn trang điểm kéo về phía mình: “Ngay bây giờ đi.”
Bị anh kéo bất ngờ như vậy Giang Nguyệt Vi không kịp đề phòng, cả người cô trực tiếp ngồi vào trong lòng ngực anh, tựa như tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau trên xe, chẳng qua là lúc này hai người mặt đối mặt, cô ngồi ở trong ngực anh lại đụng phải thứ gì đó trong lòng lập tức cả kinh, theo bản năng muốn từ trên người anh đứng lên, lại bị anh hung hăng đè lại.
“Muốn đi đâu?” Giọng nói của anh bỗng khàn đặc.
Anh hơi ngửa mặt, đem hơi thở thổi lên cổ nàng, thân thể kia cũng giống như phát sốt mà tản ra nhiệt độ làm cho người ta hít thở không thông, thân thể Giang Nguyệt Vi cứng đờ, tựa hồ đến chân cũng không bước nổi nữa rồi. “Ngủ... Ngủ thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây