Chung Bảo Ý giơ tay lau nước mắt, khịt mũi, giương mắt nhìn hai người đó: “Đồng chí cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không nên làm chuyện này, nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Hà Hiểu Phong kia coi trọng tôi, hắn ta mạnh hơn tôi, hắn ta nói nếu tôi nói ra thì sẽ nói tôi quyến rũ hắn ta làm cho tôi không có mặt mũi nhìn người nữa, hắn ta luôn biết Tưởng Chính Hoa ở bên ngoài không về, cho nên hắn ta luôn uy hiếp tôi, tôi không có cách nào khác, tôi cũng không muốn vậy đâu.”
Cô ta biết tất cả bằng chứng đều ở trước mặt nên không thể không nhận tội, nhưng cô ta có thể đổ hết lỗi của mình cho Hà Hiểu Phong, cố gắng khoan dung nhất có thể.
Hai cảnh sát kia nghe thấy cô ta nói đột ngột như vậy, lập tức sững sờ, đây là trường hợp gì?
Hiện tại nhìn thấy sắc mặt của hai cảnh sát, Chung Bảo Ý biết mình đã cược đúng, Hà Hiểu Phong tham ô tài sản của nhà nước lại đầu cơ trục lợi, hai tội danh này đã đủ để hắn ta nhốt mười mấy năm, đằng nào cũng ngồi lâu như vậy rồi thì thêm vài năm nữa cũng có sao đâu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây