Bộ dạng kinh sợ này của anh, có phải muốn anh ta nhìn thấy rồi chê cười chúng ta hay không?”
Hà Hiểu Phong bị cô nói như vậy, lúc này mới ưỡn thắt lưng một chút, nhưng đối diện với đôi mắt ngăm đen kia của Tưởng Chính Hoa, trong lòng anh không kiềm được mà run rẩy nên lại làm bộ cúi đầu, một lần nữa nhìn chằm chằm bông hoa đỏ thẫm trước ngực, nhỏ giọng nói: “Em đừng chào hỏi anh ta, tránh cho sau này lại gặp rắc rối.”
Hôm nay nhiều thân thích như vậy, Chung Bảo Ý vốn không định chào hỏi Tưởng Chính Hoa: “Được rồi, biết rồi, ở trước mặt anh ta anh có thể đàn ông lên một chút hay không, thật sự là quá mất mặt rồi.”
Vẻ mặt đám người biến hóa khó lường Giang Nguyệt Vi đều nhìn thấy, cô rất nhanh từ trên xe nhảy xuống, nhìn Tưởng Chính Hoa cười nói: “Đến rồi, em vào đây, anh trở về bận rộn đi.”
Tưởng Chính Hoa nhìn lướt qua cửa tiệm cơm, cũng thu liễm sự lạnh lẽo trong mắt, trả lời Giang Nguyệt Vi: “Anh đi xử lý công việc một chút, lát nữa anh sẽ tới đón em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây